Ngẫm ra trời còn thương tôi, trong cái rủi còn được gặp cái may bù lại. Mà ơn trời cái may ấy quá lớn, cuộc đời của tôi cũng như kinh tế gia đình tôi thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hẳn.
Đó là câu chuyện cách đây đã hơn chục năm. Ngày ấy, tôi đang là kĩ sư phụ trách phòng nhập khẩu điện máy cho một công ty tư nhân. Lương, thưởng của tôi cũng đủ để chi dùng cho bản thân và phụ vợ, nuôi cậu con trai đầu lên 8 và cô con gái út được 4 tuổi.
Thế mà bỗng dưng công ty bị phá sản do trốn thuế, do nợ ngân hàng… làm ăn đổ bể là chuyện thường tình, chỉ khổ cho tôi và đồng nghiệp, đang yên đang lành lại mất việc, phân tán mỗi người một nơi. Đang bí, không tìm được nơi nào cần công việc của tôi thì may mắn bố mẹ vợ tôi ở quê nhận được số tiền đền bù rất lớn của một doanh nghiệp giàu có, họ mua đất làng để làm khu du lịch sinh thái.
Sẵn đang đi tìm việc, tôi xung phong về quê tìm đất mua lại cho bố mẹ vợ và nhận luôn chân trông coi thợ xây nhà cho ông bà. Hoàn thành xong công trình, bố, mẹ vợ cho mỗi con gái một khoản tiền, số còn lại bố mẹ vợ quyết định gửi tiết kiệm.
Thấy thời cơ thuận lợi, tôi bàn với vợ đứng ra vay số tiền nhàn rỗi của bố mẹ để làm ăn. Bố, mẹ sẵn lòng khi xét thấy hợp lí, hợp tình vì tôi đã trình bày cụ thể kế hoạch sử dụng đồng vốn lại làm văn bản rõ ràng, thời gian trả tiền lãi, tiền gốc đàng hoàng cho bố mẹ.
Có tiền rồi, với kinh nghiệm làm việc ở công ty xuất nhập khẩu, điện máy, tôi tìm lại mấy đồng nghiệp cũ để thành lập công ty mới, tôi đứng ra làm giám đốc phụ trách kĩ thuật. Có vốn, tôi dễ dàng liên lạc với mối làm ăn của công ty cũ. Lấy chữ tín làm đầu, chẳng mấy mà công ty của tôi trở nên lớn mạnh, tôi đăng tin tuyển cho công ty một trợ lí để giúp giám đốc điều hành công việc.
Trợ lí trẻ của tôi có tên là Vượng, 29 tuổi, khá đẹp trai, phong thái chững chạc, lịch lãm và chưa vướng bận gia đình. Tôi đặc biệt ưng ý khi Vượng có bằng Thạc sĩ Kinh tế và rất giỏi tiếng Anh. Phải công nhận từ khi Vượng về làm trợ lí cho tôi, công ty ăn nên làm ra hẳn. Vợ tôi biết chuyện cứ tấm tắc rằng có Vượng là công ty làm ăn phát đạt, thịnh vượng như cái tên của cậu ấy.
Vượng không những làm tốt công việc được giao mà cậu trợ lí thật khéo cư xử với đồng nghiệp nên ai cũng có cảm tình và quý mến. Còn đối với gia đình tôi, Vượng giữ thái độ cung kính, lễ phép với vợ tôi nhưng thân thiện, hòa đồng với các con tôi nên có dịp lễ, Tết hay sinh nhật vợ và các con tôi đều đòi mời bằng được Vượng tham gia.
Thỉnh thoảng có dịp tháp tùng tôi đi nước ngoài hoặc vào các tỉnh phía Nam làm việc, lúc nào khi trở ra Vượng cũng có quà đầy đủ cho vợ con tôi làm chúng tôi thật cảm động.
Thế mà không ngờ Vượng chính là người mang lại nỗi đau cho tôi. Câu chuyện buồn xảy ra vào ngày chủ nhật tuần trước, tôi có cuộc thảo luận riêng với đối tác ở tỉnh mà chưa cần sự trợ giúp của Vượng. Báo với vợ là không về kịp trong ngày nên vợ cứ lo cơm nước cùng các con. May mắn cuộc thảo luận thuận lợi, thấy còn sớm, tôi bảo lái xe chạy luôn về thành phố để sáng thứ Hai quay trở lại công ty điều hành công việc.
Qua ngã rẽ vào thành phố, nơi có rất nhiều nhà nghỉ, khách sạn đèn mờ chờ đón khách, cậu lái xe phải chạy chậm vì đường rất đông. Qua ánh đèn đường, đèn pha của các phương tiện tôi bỗng nhận ra vợ mình ăn mặc trẻ trung, sang trọng và cậu trợ lí đang ôm eo vợ tôi bước vào khách sạn ngoại tình …
Cũng may cậu lái xe đang tập trung tránh dòng xe máy, xe ô tô đông đúc trên đường nên không để ý. Tôi về nhà đợi vợ trong tâm trạng nặng nề, đầy thất vọng, để rồi nghe vợ sụt sùi rằng: cậu trợ lí đẹp trai, ga lăng, tâm lí với phụ nữ quá khiến vợ mềm lòng. Con trai tôi sắp bước vào đại học, con gái tôi cũng sắp thành thiếu nữ, hạnh phúc gia đình tôi sẽ đi về đâu sau sự việc đáng xấu hổ này?